Tôi là một chàng trai 19 tuổi – mang trong mình nhiệt huyết của tuổi trẻ, bão bùng, mãnh liệt và nông nổi. Cuộc đời đưa tôi đến với nước Nga như một định mệnh.

Trong thời buổi mà nhiều bạn trẻ chọn Hàn Quốc, Nhật Bản, Đài loan là nơi du học. Thì tôi lại rong ruổi những tháng năm của tuổi trẻ tại nước Nga xa xôi.
Một năm trước nhân duyên đưa tôi tới với tiếng Nga– một trong những thứ tiếng khó nhất thế giới. Tôi theo học tại trường Đại học Ngoại ngữ Đà nẵng chuyên ngành tiếng Nga. Tình yêu của tôi với tiếng Nga lớn dần, lớn dần. Tự bao giờ ước mơ được đặt chân tới miền đất mộng mơ ấy ươm mầm trong tôi.Để rồi kết thúc năm nhất đại học ở Việt Nam, tôi có được suất học bổng hiệp định du học Nga.
Người ta nói, đi xa mới biết đường dài. Trên chuyến bay VN65 hành trình Hà Nội – Moscow. Cậu thanh niên trẻ mường tượng về một con đường đầy những “lá vàng”. Lần đầu đặt chân tới xứ sở Bạch dương, sân bay Домодедово. Gió lạnh của mùa thu nước Nga, cái gió mà chưa một lần tôi được cảm nhận. Sau một chặng đường dài, tội vật vờ trong gió thu và mệt mỏi, ngồi lên xe ô tô và lướt thật nhanh về kí túc xá. Mới chỉ gió cảm nhận tôi còn tôi thì thấy lạnh, cái lạnh khô của mùa thu nơi đây.
Mùa thu vàng, tất nhiên phải vàng. Vàng từ ô cửa, trên đường đi, khuôn viên trường, những bìa rừng, hồ nước,… Như trên trời vừa có cơn mưa nhuộm tất cả. Những ngày đầu đến trường, xếp hàng từ sáng sớm tới chiều muộn. Tôi mệt mỏi và chỉ muốn về phòng, ngả lưng, đánh một giấc thật sâu. Nhưng giường như tôi không thể, ngay cả trên đường đi thì mùa thu cũng muốn níu giữ chân tôi, chẳng còn mệt mỏi.
Trái ngược với những bước chân trên phố, tấp nập, ồn ào, vội vã,…. cảnh sắc thiên nhiên lại khoan thai, nhẹ nhàng, dịu êm đến lặng người. Mùa thu nước Nga đầu tiên của tôi cũng đã là cuối mùa. Lá cây đã rụng khá nhiều sau những cơn mưa lạnh, những tán cây bớt vàng và xơ xác. Tranh thủ lúc trời nắng, dạo quanh bìa rừng, ngồi lặng im bên một bờ hồ, hít thở không khí của cái lạnh. Tôi thấy mùa thu nơi đây vừa lạ vừa quen. Lạ vì chẳng mùa thu nơi nào vàng đúng nghĩa như ở Nga. Quen vì mùa thu cũng tạo cho người ta cảm giác buồn, nhất là với tôi- mới xa nhà. Gió thu man mác, lòng bồi hồi. Những chú chim bồ câu, chim sẻ béo ụ. Những cô vịt thản nhiên bơi lội. Những cụ già nắm tay nhau đi dạo. Chẳng có từ nào có thể diễn tả nổi cảm giác ấy.
Tối qua, tuyết đầu mùa đã dạo rơi, mùa thu sắp tàn, cũng đánh dấu tròn một tuần tôi đến Nga.
Đến với xứ sở của những hàng bạch dương. Còn năm mùa thu nữa trên chặng đường học vấn gắn với miền đất này, hứa hẹn mùa thu nào cũng đẹp. Nhưng có lẽ, mùa thu vàng đầu tiên, mà cũng chẳng phải cả mùa mà chỉ là tuần thu vàng đầu tiên sẽ là khó quên và đáng yêu nhất. Nhìn thu, nghe thu, cảm nhận cái lạnh mùa thu lòng nhớ nhà và quyết tâm thật nhiều. Bộ ảnh này góp nhặt ở vài nơi mà tôi đã đi dạo qua, không có quá nhiều nơi nhưng nó lại là cả một kho báu “vàng” đầu tiên mà chàng thanh niên 19 tuổi tìm thấy!
Moscow 2018! Mùa thu đầu!
